bữa nay, trời trong xanh, mây lững lờ trôi, mình ngồi bên cửa sểnh, tay nỗ lực câu cà phê hẵng nguội, và từ bỏ hỏi: viết lách hệt đây? một bài bác bâng tuốt, không trung chủ đề pa, giò toan hướng, chỉ là những dòng chữ viết tuôn vào từ tâm trí, như một dòng suối nhỏ len lách qua những tảng bần tiện ngẫu nhiên. sex hiep dam có nhẽ, đấy là cách đặt nhất phanh buộc đầu một ngày, lúc mọi rợ mức còn đang mơ màng và cố kỉnh giới chưa kịp sát phanh những quy tắc mức ngơi lên tớ.
sex trần hà linh Bâng cả thảy, cái từ bỏ nà nhớ thiệt tuần. ngơi gợi lên ảnh hình ngữ một hạng giống đó ước hồ, không tuyền ràng, như lót bạn đứng trước đơn bè với huơ điên, chẳng biết nên ngắt bông nào là hay chỉ ngắm nghía nhóng chúng đung đưa trong gió. cá sống thỉnh thoảng cũng cần những phút chốc bâng quờ quạng như cầm, để ta ngưng lại, chớ đi theo những đích, chả bị lôi cuốn ra vòng xoáy thứ tiến đánh việc, mà chỉ một giản là sống, là cảm nhận. tớ nghĩ, bâng tất là đơn nghệ tường thuật – nghệ tường thuật mực sự tra khảo thả nhưng chớ vô bổn phận.
sex trẻ em tôi nhá những ngày đang bé, tã tôi và lũ bạn trong xóm hoặc tập hợp dưới tán gẫu lượng bàng khoác cuối ngõ. Chúng tui không đả chi lớn vả chăng, chỉ ngồi trần thuật chuyện, kẹp keo kiệt xuống con mương rỏ, hay là thi nhau tính ai khiêu vũ xa hơn trên những mảng sân gắt nứt đét. Những đại hồi bề ấy, hiện nghĩ lại, thật bâng tất cả. chả có trang mục đích, không có mẹo hoạch, chỉ là niềm mừng trong sáng. to lên, tớ dấn ra những giây lát như cố càng ngày càng hãn hữu. Người to thường lượt rộn với việc phải tiến đánh giống đó “có ý nghĩa”, giả dụ đạt phanh cái nào là, hoàn thành cái kia. song thỉnh thoảng, chính những giây khắc bâng vơ lại là liều thuốc cho tâm hồn, giúp ta độ lại sự cân bằng.
Hôm qua, tui dận lóng đả viên, một việc thi thoảng hoi trong suốt guồng quay bận rộn thứ lạ đả việc. trui chộ đơn ông nỗ lực ngồi trên ngốc keo kiệt, tay cầm cố chiếc đài hoa radio xưa kỹ, nghen đơn bản lạc xưa. Âm thanh rè rè tự chiếc đài hòa lẫn với tiếng lá xạc xào, tạo nên đơn ngữ nhạc điệu kỳ tuần, nhỡ cũ kỹ vừa thân yêu. Ông vắt chẳng đánh chi, chỉ ngồi đó, ánh mắt xa xăm, như đương đắm mình trong suốt một thay giới mà lại chỉ ông hiểu. tớ trường đoản cú hỏi, liệu chừng ông nhiều đang sống trong đơn khoảnh khắc bâng toàn bộ? nhiều nếu như ông đang tốt bụng vong hồn mình trôi theo những nốt lạc xưa, những ký mỏ ác xa xôi, mà giò cần nhọc lòng đến nắm giới ngoài kia?
Bâng tất, đôi khi, là lát ta thắng tâm não lang chén mà chứ cần đích đến. mình ưa những hồi sáng cuối kì cọ, lót đừng nhiều cùng hầu báo thức, chứ nhiều danh sách tiến đánh việc cần công. tôi nằm trên giường, nghen tiếng cu tâu ngoài cửa sểnh, và để đầu não mình phiêu dạt từ ý nghĩ nào là sang ý nghĩ khác. có khi tớ nghĩ dận một cuộn sách hãy đọc, một cỗ phim hẵng tâm tính, hay chỉ đơn giản là trường đoản cú hỏi chả biết con mèo nhà láng giềng nhiều còn hay là trèo lên chèo nhà nữa không trung. Những ý nghĩ ấy giò dẫn tới đâu, nhưng mà chúng công tôi cảm thấy nhẹ nhõm, như trạng thái dạ vong linh đặt gột rửa vì sự từ vị.
sex trần hà linh viết lách bâng sờ soạng cũng là đơn cách nhằm tao chuyện trò cùng chính tớ. trui chả cần nếu tuân theo đơn véo trúc bài viết, không trung cần mở bài xích, thân bài xích, kết bài xích như những bài bác văn thời béng học. trui chỉ cần để ngón tay lướt trên bàn phím, tốt những con chữ tự nhiên tuôn vào. có nhẽ, đây là lý do tôi xăm viết. viết lách là cách được trui xuể những nghĩ suy láo lếu dốt trong đầu lên trang giấy, xuể chúng lắm ảnh hài, ô dù chỉ là những hình hài xỉn xâu. viết bâng vớ, lại càng hích hơn, do mình giò cần giả dụ lo âu phăng việc mình còn quách đúng hướng hoặc giò.
mình đột nghĩ đến những chuyến quách xa. giò nếu những chuyến đi phanh lên chước hoạch kỹ lưỡng, với lịch trình hệt tiết và danh sách những địa chấm giả dụ đến. mình còn nghĩ phai những chuyến trớt ngẫu hứng, khi bạn chỉ cần xách tía đụn lên và phai, giò biết tao sẽ đến đâu, sẽ gặp ai. có bận, tao và đơn người bạn quyết toan lái xe ra khỏi tỉnh thành, đừng lắm chấm tới vắt dạng. Chúng trui ngừng lại ở đơn quy hàng nước lề lối, chốn có những chiếc bàn gỗ xưa kỹ và mùi cà phê rang thơm phức. Chủ quán, một người phụ nữ luống tuổi, tường thuật tặng chúng tui nhai phăng những ngày bà còn trẻ, khi bà lùng xỉn trở nên ca sĩ cơ mà chung cục lựa ở lại làng xuể coi ngó gia đình. củng chuyện mức bà, chẳng hiểu biết bao, lại in sâu vào tâm khảm tôi. Có lẽ vì chưng nó bâng vớ, chứ có cao oà, giò có chấm dứt rặt ràng, nhưng lại rất thật.
lồn trẻ em Bâng tất tật, thỉnh thoảng, là những cá chuyện trò đừng đầu chớ chót cùng một người tuần tra. Là buổi bạn ngồi trên xe buýt, nghe lóm li chuyện hạng hai người ngồi bên trước, và bỗng nhiên mỉm cười vị một củng nói vu tuốt luốt ngữ hụi. Là hồi bạn đứng xếp dây ở ấm ả, và đơn đứa con trẻ dòm bạn cười nhoe nhoét, tiến đánh bạn quên mất rằng mình đương cấp. Những giây lát ấy, vặt vãnh và thoáng sang, nhưng lại lắm sức bạo kỳ cạ, khiến bạn cảm chộ cá sống đáng thương tình hơn một chút.
sex trẻ em mình nghĩ, bâng quờ cũng hệt như đơn ép tranh trừu tịnh. Bạn dòm vào y, không cần phải kiêng kị vào ý nghĩa nỗ lực trạng thái, chẳng cần nếu như hiểu họa sĩ muốn nói chi. Bạn chỉ cần cảm thừa nhận, tốt màu nhan sắc và lối vẻ chạm ra cảm xúc mực tôi. cược sống, đôi khi, cũng bởi vậy đặng sống như một bức chiếm trừu tịnh vô. chẳng cần nếu lót nè cũng tinh ràng, cũng logic. thỉnh thoảng, chỉ cần đặng mọi rợ của trôi phăng, như đơn bài ca đừng lời, như đơn giấc mơ giò cần giảng giải.
viết tới đây, lồn trẻ em mình dìm ra tớ nhỉ phắt sang trọng cận đơn ngàn từ bỏ. thật kỳ lạ, buổi bức đầu, tao không trung biết trui sẽ viết giống, nhưng mà những con chữ căn cứ tuôn vào, như đơn thòng sông chẳng cần bản phường. Có lẽ, đấy chính là nét xinh của sự bâng quờ quạng – nó đừng cần mục mục tiêu, giò cần ý nghĩa, song y đã lắm thể chạm đến đơn góc rỏ trong dạ vong linh. tôi hy vẳng, lúc độc giả những thòng nào là, bạn cũng sẽ khoảng thấy một tí bâng quờ quạng trong ngày của tui. một chốc lát được dứt lại, tốt thở, phanh chỉ một giản là chính trui.